Hôm nay, ngày 17 tháng 2, tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ khi đang ngồi ở quán cafe đợi bạn. Mẹ bảo với tôi: "Ông mất rồi."
Cách Việt Nam 5 múi giờ, tôi đã trải qua ba lần mất người thân chỉ kịp nghe qua cuộc gọi và một lần trên xe khi đang đi học ở Hà Nội. Năm đầu đại học, bà ngoại tôi mất. Khi đi du học, lần đầu là ông nội, lần thứ hai là bà nội và hôm nay là ông chú của tôi mà tôi vẫn thầm nghĩ đó là ông ngoại mình.
Ông bà tôi thì đều đã lớn tuổi, bệnh tật cũng trải qua nhưng ông bà cũng đều có con, có cháu vui vầy quấn quanh, thậm chí là có chắt đã lững chững lớn. Thực ra tin ông bà mất chưa bao giờ quá là bất chợt đối với tôi vì thường ông bà cũng đã trải qua nhiều năm chống chọi với nhiều loại bệnh tật tuổi già. Mẹ bảo ông bà giờ như ngọn đèn trước gió, có thể bất chợt tắt bất cứ lúc nào. Vậy mà, dù đã lường trước, cũng sẽ có những niềm đau thương tiếc nuối không thể miêu tả, chỉ có thể thoát ra bằng nước mắt.
Khi nghe tin ông bà mất, điều tôi nghĩ trong đầu là: tại sao mình không dành nhiều thời gian cho ông bà hơn, tại sao mình lại mải chơi, tại sao mình không ngoan hơn, tại sao mình không về kịp.
Tất cả kỉ niệm đẹp hồi còn bé, như lúc ông nội dúi vô tay tôi 3 ngàn đi thuê truyện trong một ngày hè, khi sáng sớm bà nội ra đầu phố mua loại quà sáng tôi thích, như lúc ông chú tôi từ Quảng Ninh lặn lội ra chơi, chỉ để bế mấy đứa cháu nhỏ chọc cười. Hơn hết, tôi lớn lên ở nhà bà ngoại, lúc bắt đầu học chữ đều là bà đón về, lo ăn. Đến khi lớn lên, theo bà đi nghe bà tham gia văn nghệ. Tất cả kỉ niệm đều ùa về.
Ai cũng đều có một tuổi thơ không ngắn thì dài, không ít thì nhiều với ông với bà như vậy. Rổi khi tôi lớn lên, tôi ham chơi hơn, có nhiều bạn bè, ước mơ đi xa. Tôi đã quên mất thời gian của ông bà có hạn, những lời tôi hứa đâu thể đợi chờ được nữa đâu.
Và những lúc như này, nước mắt tôi rơi nặng hơn, buồn hơn vì tôi tiếc nuối vì những thứ tôi chưa thực hiện, những điều tôi có thể làm mà đã không làm.
Nếu để cho chọn lại, tôi sẽ vẫn đi du học, dù tôi biết sẽ có những lúc vô duyên như vậy, không thể nhìn mặt ông bà lần cuối. Chỉ là tôi mong rằng bản thân mình sẽ khác, khi tôi khóc sẽ không phải vì những lần tôi làm sai với ông với bà. Nước mắt tiếc thương có thể rơi, nhưng sau đó, người sống sẽ thanh thản và hạnh phúc vì những điều đã làm.
Giờ thì tôi không còn ông còn bà để thực hiện nữa rồi. Nhưng tôi rất mong nếu ai cũng như tôi, khi còn đang vội vã trong những ngày đầu đời, sẽ có lúc dừng chân lại, để ý đến những người yêu thương quanh mình. Vì thời gian chúng ta có thể còn dài, nhưng người ta thương có thể chỉ còn vài năm.
Hãy khóc vì những kỉ niệm đẹp, xin đừng khóc vì hối hận và nuối tiếc.
Comments